Một
thời để nhớ thương nhau
Một
thời để lại một câu thơ buồn
Năm
mù sương tháng mù sương
Bóng anh ở dưới con đường mùa xuân
Hàng
cây xưa đả phong trần
Anh
phong sương với nợ nành nhân gian
Một
thời như khói sương tan
Một
thời như nắng vổ vàng ngoài hiên
Anh là ai giửa vô biên
Một câu hỏi lạnh phiền muộn anh
Một
thời thôi rất mong mênh
Một
thời sương gió chòng chềnh riêng anh
Đi
tìm sỏi nắng ban mai
Gặp
em giửa lúc xuân phai mất rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét